The Soda Pop
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Vô Tâm


Phan_16

Chương 28

Chuyện Tư Mã Cẩn Du cướp ta đi một đêm làm người trong viện của ta trở nên hết sức cảnh giác. Lý tổng quản đã đích thân điều thêm vài thị vệ qua đây thay phiên gác đêm ngoài viện, Lê Tâm và Bích Dung cũng không dám lơ là, cả hai đều thay phiên túc trực gian ngoài.

Không biết có phải những lời nói ngày ấy có tác dụng hay không, mà Tư Mã Cẩn Du cũng không tới kiếm chuyện với ta nữa.

Nhưng số lần Thẩm Hoành đến viện của ta lại tăng lên, mỗi lần hắn qua đây đều cho ta một vài ám khí kỳ quái và thuốc bột, cũng làm cho ta rất nhiều đồ ăn và điểm tâm mới mẻ độc đáo khiến ta bắt đầu ghét bỏ đầu bếp trong Vương phủ rồi.

Khi chiếc lá vàng cuối cùng của cây trái trong sân rụng xuống, cũng là lúc thành Kiến Khang nghênh đón trận tuyết đầu đông.

Trong phòng bày vài lò than, bên trong đang đốt than củi tốt nhất, khiến căn phòng ấm áp như ngày xuân. Ta vừa ôm lò sưởi tay tinh xảo vừa làm biếng nửa nằm trên ghế quý phi, thưởng thức ám khí Thẩm Hoành đã đưa cho ta mấy ngày trước.

Nửa tháng trước, Thẩm Hoành mượn lại cây trâm đào mộc hồi làm lễ bái sư, rồi trả lại cho ta sau khi đã sửa thành ám khí. Ta ước chừng nó nhẹ hơn trước không ít, bên trong gỗ đào rỗng có chứa độc dược.

Mắt thấy sắp tới bữa trưa, Lê Tâm và Bích Dung đều thò đầu ra nhìn, thỉnh thoảng còn chạy ra ngoài nhìn một cái, trên mặt của hai nàng chỉ còn thiếu viết một hàng chữ to —— Sao Thẩm công tử vẫn chưa tới?

Ta lười quan tâm, nghiêng đầu nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ.

Lê Tâm đột nhiên kinh hỉ thốt lên: “Quận chúa Quận chúa! Thẩm công tử đến rồi!”

Nàng gọi như vậy làm con sâu tham ăn trong bụng ta cũng nhộn nhạo hẳn lên. Ta đặt cây trâm đào mộc xuống, Bích Dung tới gần đỡ ta đứng dậy. Khi Thẩm Hoành tiến vào, còn có A Thanh đi theo sau, A Thanh đang ôm một cục lông trắng to trong lòng.

Thẩm Hoành để hộp thức ăn xuống, vẻ mặt ôn hòa trước sau như một, “Hôm nay tới hơi trễ.”

Lê Tâm sáng mắt nhìn Thẩm Hoành, “Hôm nay Thẩm công tử mang cái gì mới cho Quận chúa vậy?”

Trong mắt Thẩm Hoành hiện lên ý cười, “Hôm qua ta mới làm một cái áo lông cáo, lông của nó là vật chống lạnh rất tốt.” Nói xong, Thẩm Hoành mở cục lông trắng to kia ra, lông cáo trắng như tuyết đẹp đẽ quý phái, con cáo này chắc chắn là hàng thượng phẩm.

Ta hỏi: “Đây là cáo gì ạ?”

Thẩm Hoành nói: “Thiên Sơn tuyết hồ.”

Ta kinh ngạc, trước kia từng nghe Vinh Hoa công chúa nói Thiên Sơn tuyết hồ cực kỳ quý hiếm, nhúm lông cỡ bàn tay đã có giá ngàn vàng, một cái áo lông sợ là vạn vàng cũng không mua được. Món quà này quá quý giá!

Món quà này không giống những đồ vật hiếm lạ cổ quái trước đó.

Nếu ta nhận, ta cũng không biết nên tặng lại Thẩm Hoành quà gì. Mặc dù ta là Quận chúa cao quý, nhưng muốn ta lấy ra vạn lượng vàng trong một lúc cũng hơi khó khăn. Ta đang muốn từ chối, Thẩm Hoành đã bảo Lê Tâm cất cái áo lông cáo này đi.

Hắn mở hộp thức ăn ra, mùi thơm lan toả.

Ta nuốt nước miếng, Thẩm Hoành cười tủm tỉm nói: “Đây là thịt kho tàu ta đã đổi cách làm, A Uyển, con nếm thử xem. Ta còn nấu canh đu đủ tuyết rất tốt cho da.”

Đồ ăn ngon đang ở trước mắt khiến ta cũng lười suy nghĩ nên nhận quà hay không, mà trực tiếp ngồi xuống cạnh Thẩm Hoành, rồi vội vàng gắp đồ ăn.

Sau khi ta ăn uống no say, Thẩm Hoành gọt một quả táo, cắt thành từng miếng nhỏ để trên đĩa nhỏ, ta cầm một miếng lên ăn, cảm thán trong lòng: Nếu có một ngày Thẩm Hoành không làm sư phụ của ta nữa, thì dù phải tốn nhiều tiền cỡ nào cũng phải giữ hắn lại, đầu bếp tốt như vậy, dõi mắt khắp Nam triều cũng chưa chắc tìm được người thứ hai.

Thẩm Hoành đột nhiên nói: “Mấy ngày nữa là tiệc sinh thần của Hoàng hậu, A Uyển cần chuẩn bị cho tốt.”

Ta ngẩn ra, “Những tiệc sinh thần trước, cha mẹ cũng chưa từng mang con tham dự. Lần này...”

Thẩm Hoành nói: “Toàn thành Kiến Khang đều có lời đồn về A Uyển và Thái tử, chắc chắn Hoàng hậu cũng đã nghe qua, dù con không đi yến tiệc lần này thì Hoàng hậu cũng sẽ chỉ đích danh muốn con đi. Tránh được lần này, nhưng không tránh được lần sau.”

Ta thiếu chút nữa thì quên mất, Hoàng hậu đương triều là thân mẫu[1] của Tư Mã Cẩn Du và Văn Dương công chúa.

Nghĩ đến Văn Dương công chúa không thích ta, còn thêm bộ dạng kia của Tư Mã Cẩn Du, chắc hẳn Hoàng hậu đương triều cũng không dễ ở chung đâu.

[1] Thân mẫu: mẹ đẻ, mẹ ruột.

Ngày sinh thần của Hoàng hậu, quả nhiên giống lời Thẩm Hoành nói, Phần Nguyên hoàng hậu đã chỉ đích danh muốn ta đến dự tiệc. Mới sáng sớm tinh mơ, mẹ đã đến khuê phòng của ta, nói ta không cần khẩn trương, dù có xảy ra chuyện gì cũng có mẹ và cha chống đỡ.

Thật ra ta cũng không khẩn trương chút nào, chỉ là không thích đi dự tiệc mà thôi.

Ta mặc cung trang dự tiệc của Quận chúa, búi kiểu tóc phù hợp, khi Lê Tâm đang khoa tay múa chân cài trâm lên búi tóc của ta, thì ta nói “Không cần”, rồi tìm trong hộp trang sức, cài trang sức Thẩm Hoành đã đổi thành ám khí lên, trên vành tai cũng cài bảo thạch giấu ngân châm như trước.

Trong cung hiểm ác, ta chỉ phòng ngừa bất trắc, tuy có ám vệ hỗ trợ, nhưng có ám khí trên người thì cũng có thể tự bảo vệ bản thân.

Trước khi đi, Lê Tâm khoác thêm áo lông cáo mà Thẩm Hoành đã tặng cho ta, ta đang muốn nói đổi cái khác, Bích Dung đã nói trước:

“Đổi cái khác đi.”

Lê Tâm nói: “Cái này mới đẹp mà, Quận chúa mặc lên sẽ khiến mọi người kinh ngạc.”

Bích Dung nói: “Thiên Sơn tuyết hồ cực kỳ quý hiếm, đừng nói Vương tôn quý tộc, đến cả Hoàng hậu đương triều cũng chưa chắc có được một cái. Trong cung đông quý nhân, nếu Quận chúa mặc cái áo lông cáo này ra ngoài, thì chắc chắn sẽ có người biết. Đến lúc đó lại chuốc thêm nhiều chuyện phiền toái.”

Ta cũng vì lo lắng áo lông tuyết hồ này quá nổi bật nên mới muốn thay cái khác, không ngờ Bích Dung lại nghĩ giống ta.

Lê Tâm khó hiểu, “Hoàng hậu nương nương cũng chưa chắc có được một cái, vậy sao Thẩm công tử lại có thể...”

Đúng vậy, áo lông cáo này quý, nhưng không phải quý ở giá trị, mà quý ở quyền vị. Người trong Hoàng tộc cũng chưa chắc có được, vậy Thẩm Hoành là cao nhân thì sao lại có được? Đúng là làm cho người ta không thể không suy nghĩ sâu xa mà.

Chẳng qua, có lẽ cao nhân đều có cách của cao nhân chăng.

Ta nói: “Không cần nói nhiều, đổi cái khác đi, đừng để cha mẹ đợi lâu.”

Ngoài trời bông tuyết vẫn đang phất phơ rơi xuống, ta ôm lò sưởi tay mà vẫn thấy hơi lạnh, trong lúc xe ngựa chạy về phía Hoàng cung thì ta vén màn lên nhìn, đường phố thưa thớt người có chút vắng lặng. Khi đi ngang qua phủ Thái tử, cửa lớn đang đóng chặt, từ xa nhìn lại có cảm giác môn đình vắng vẻ thêm vài phần.

Ta rút tay về, hỏi: “Cha ơi, Thái tử có đến dự tiệc sinh thần hôm nay không ạ?” Lúc trước, Hoàng đế đã hạ lệnh cấm túc bắt Thái tử suy nghĩ lỗi lầm trong ba tháng, bây giờ mới qua một nửa, nhưng hôm nay là tiệc sinh thần thân mẫu của hắn, ta cũng không đoán được Tư Mã Cẩn Du có đi hay không.

Cha liếc nhìn ta một cái, “Hôm qua Hoàng hậu đã cầu tình với bệ hạ rằng mong có thể thấy Thái tử trên yến tiệc hôm nay.”

Ta lại hỏi: “Hoàng hậu nương nương chỉ đích danh muốn con đi dự tiệc, cha có biết vì sao không?”

Vẻ mặt của cha bí hiểm, “Có lẽ sẽ tứ hôn cho con.”

Ta giật mình, “Tứ hôn? Với ai cơ?” Vừa nói xong, ta đã thấy mình nói lời thừa, Tam hoàng tử và Thái tử đều muốn có sự ủng hộ của Tây Lăng vương. Hoàng hậu là thân mẫu của Tư Mã Cẩn Du nên tự nhiên sẽ ở phe của Thái tử. Ta nói: “Cha ơi, A Uyển không muốn gả cho Thái tử đâu.”

Cha cười cười, “Nếu Hoàng hậu mà làm như vậy, chúng ta cũng không thể khước từ. Đến lúc đó, con cứ nhận lời trước, sau này sẽ có cơ hội đổi ý.”

Mẹ lo lắng nói: “Ngộ nhỡ…”

“Không có ngộ nhỡ, tứ hôn cũng không phải lập tức sẽ thành hôn, mấy tháng tới cũng không có ngày lành thích hợp cho việc cưới xin.” Cha nói chắc như đinh đóng cột.

Ta nghĩ thầm, mấy tháng tới tuy không có ngày lành thích hợp cho việc cưới xin, nhưng mấy tháng sau sẽ có. Chỉ là vấn đề dễ hiểu này, cha mẹ chắc sẽ lo lắng tới. Nhưng họ lại chưa từng nhắc tới, xem ra mấy tháng tới, trong Nam triều sẽ xảy ra chuyện hệ trọng.

Chuyện hệ trọng…

Rất có thể là tranh giành giữa Thái tử và Tam hoàng tử sẽ đi tới kết quả cuối cùng.

Trong cung rất náo nhiệt, ta không thể đếm hết số xe ngựa dừng ngoài cửa Nam đang rộn ràng nhốn nháo là bao nhiêu. Tây Lăng vương phủ chúng ta tới muộn. Sau khi tiến cung, cha gặp gỡ không ít đồng liêu, ánh mắt đầy thâm ý[2] của họ lướt qua lướt lại trên người ta.

[2] Thâm ý: ý kín đáo, sâu xa, không nói ra.

Tiệc sinh thần được cử hành ở cung Loan Ninh.

Khi gần đến cung Loan Ninh thì chúng ta gặp Hoàng quý phi và Tam hoàng tử điện hạ. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Hoàng quý phi, trước kia, trong cung hay đồn lão Hoàng đế bệ hạ rất sủng ái vị Hoàng quý phi này, hôm nay vừa thấy, mới biết lời đồn quả không sai, châu ngọc bao quanh tôn lên dung mạo bà, nói bà khuynh quốc khuynh thành cũng chưa đủ.

Tam hoàng tử đứng bên cạnh Hoàng quý phi, có thể nhìn ra khuôn mặt tuấn tú là được kế thừa từ bà.

Thật không uổng công cha ở phe của Tam hoàng tử, có thể thấy cha nói chuyện khá thân với Tam hoàng tử, đến Hoàng quý phi cũng đặc biệt khách khí với cha, ta im lặng đứng một bên, cũng không nói thêm câu nào.

Khi ánh mắt đánh giá của Hoàng quý phi dừng trên người ta, thì bà mới khen ta vài câu, rồi sau đó thật lơ đãng nhắc tới Tam hoàng tử chưa có hôn phối, trong phủ mới chỉ có hai Trắc phi.

Với kinh nghiệm quan trường của cha, tất nhiên rất hiểu việc đưa đẩy, nói vài ba câu liền bỏ qua việc này.

Ta nhìn ra được Hoàng quý phi hơi không vui, nhưng Tam hoàng tử thì không có biểu tình gì.

Ta thật sự chưa từng nghĩ tới, Tiêu Uyển ta sẽ có ngày từ không người hỏi thăm thành miếng bánh ngon trong mắt của hai vị Hoàng tử chạm tay có thể bỏng. Tuy nói ta là người vô tâm, gả cho ai cũng được, nhưng từ trước đến nay ta đều không muốn gả cho người Hoàng gia.

Từ khi biết mình là người vô tâm, ta liền suy nghĩ kỹ, đợi sau khi kết thúc chuyện của Thái tử, ta sẽ sống hết quãng đời còn lại với cha mẹ. Nếu cha mẹ thật sự muốn ta lập gia đình thì ta sẽ gả cho Lý tổng quản, dù sao cũng là người nhà mình cả.

Lý tổng quản xử lý chuyện trong Vương phủ rất gọn gàng ngăn nắp, gả cho hắn, ta sẽ không phải làm chuyện gì hết, chỉ tiếp tục làm chức Bình Nguyệt quận chúa của ta.

Trong tiệc sinh thần, ta ngồi cùng với những nữ quyến chưa gả khác, có thể các nàng cũng đã nghe qua lời đồn nên đều hỏi ta chuyện của Tư Mã Cẩn Du. Ta cũng không muốn hôm nay vô duyên vô cớ lại bị Hoàng hậu chỉ hôn, nên làm một quyết định.

Người có thể làm Thái tử phi, chắc chắn phải có phẩm hạnh vẹn toàn.

Nếu lát nữa Hoàng hậu nương nương gọi ta đứng lên để hỏi thăm, ta sẽ trả lời ngược lại toàn bộ. Thái tử phi là Quốc mẫu tương lai, không tài không đức sao có thể làm Mẫu nghi thiên hạ?

Chẳng qua ta đã coi thường Hoàng hậu.

Bà hỏi ta đã đọc sách gì, ta liền trả lời: “Ít đọc sách, chỉ biết số ạ.”

Bà cười nói: “Không tài mới là đức, bản cung thích.”

Ta thấy tình huống không ổn, liền ra vẻ ngượng ngùng, “Nhưng ngày thường thích đọc một ít thoại bản ạ.” Ta nêu những thoại bản hay bị cha nói là phóng đãng ra làm ví dụ.

Hoàng hậu vẫn đầy ý cười không thay đổi.

“Lúc rảnh rỗi đọc thoại bản trên phố cũng tốt, không ngờ Bình Nguyệt còn nhỏ tuổi mà đã biết mượn thoại bản để hiểu biết dân sinh, thật không hổ là con gái rượu của Tây Lăng vương.”

Ta thiếu chút nữa liền nôn ra máu.

Tư Mã Cẩn Du mỉm cười nhìn ta, ta hiểu rõ ý tứ trong mắt hắn. Hắn đang nói cho ta biết, có một số việc không phải ta muốn trốn là có thể trốn.

“Vài ngày trước, bản cung đã bàn bạc với bệ hạ, Thái tử đã cập quán mấy năm rồi, cũng nên cưới phi thôi. Bản cung thấy Bình Nguyệt quận chúa hiền lương thục đức, lại được bản cung quý mến. Tây Lăng vương, khanh thấy hôn sự này thế nào?”

Cha mẹ cùng rời chỗ ngồi, quỳ xuống tạ ơn: “Tạ bệ hạ và nương nương tứ hôn.”

Hoàng hậu đầy ý cười nhìn ta, hỏi: “Bình Nguyệt, con có bằng lòng với hôn sự này không?”

Ta có thể không bằng lòng sao? Cha mẹ cũng đã làm công tác tư tưởng cho ta trước rồi. Bây giờ cũng chỉ có thêm hàng chữ Chuẩn thái tử phi trên đầu trong mấy tháng thôi. Ta từ từ quỳ xuống, “Ý tốt của nương nương, Bình Nguyệt muôn phần cảm tạ.”

Chương 29

Sau khi ta tạ ơn đứng dậy, liền nhận được ánh mắt không thiện ý từ Văn Dương công chúa, khi ánh mắt của ta gặp phải ánh mắt của nàng, Văn Dương công chúa khẽ hừ một tiếng, rồi quay đầu sang chỗ khác.

Văn Dương công chúa không đối đầu với ta, là vì hôm nay đã nghe tin ta được chỉ hôn cho Hoàng huynh của nàng, chắc hẳn trong lòng đang rất khó chịu. Có phản ứng như vậy cũng là hợp tình hợp lý. Ta im lặng không lên tiếng trở về chỗ ngồi của mình, ta vừa mới ngồi xuống, ánh mắt đánh giá ở xung quanh liền hướng về ta không ít, cũng có một số người chúc mừng ta.

Ta lười ứng phó những chuyện này, bèn tìm cách lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc.

Rời khỏi cung Loan Ninh, từng trận gió đêm lạnh thổi tới, ta không khỏi ôm chặt lò sưởi tay vào lòng.

Khi ta vừa rời đi, cung nữ hầu hạ ta cũng đi theo, nàng nhỏ giọng nói: “Quận chúa, bên ngoài đang lạnh, vẫn nên vào trong điện thì hơn.”

Ngoài này còn yên tĩnh hơn trong đó nhiều, ta tình nguyện chịu lạnh, cũng không muốn đối mặt với đám tiểu thư còn ồn ào hơn đám chim sẻ kia. Ta hỏi:

“Nghe nói trong cung có một nơi tên là Hàn Mai Viên, nay hoa mai đã nở chưa?”

Cung nữ nói: “Bẩm Quận chúa, đã nở từ mấy bữa tuyết rơi trước ạ.”

Ta gật đầu, “Ta luôn nghe nói hàn mai trong cung là nhất chi độc tú[1], đưa ta tới xem.”

[1] Nhất chi độc tú: những bông hoa khác còn chưa nở ra, chỉ có một mình hoa này nở. Bản lĩnh cao cường, ưu thế nổi bật. Cụm từ gần nghĩa “Hạc giữa bầy gà”.

Cung nữ “Dạ” nghe theo. Khi tới Hàn Mai Viên, một mùi thơm lạ xông vào mũi, khắp trời tràn ngập màu trắng như tuyết, nhiều đóa hàn mai nở ngạo nghễ tràn đầy sức sống trên đầu cành. Ta tới một gốc mai gần nhất ngửi thử, hương thơm thật sảng khoái mê người.

Bỗng dưng, cung nữ phía sau bỗng nhiên khẽ gọi một tiếng, “Nô tỳ tham kiến Thái tử điện hạ.”

Tư Mã Cẩn Du thấp giọng lên tiếng, “Lui ra đi.”

Ta bỗng có cảm giác không ổn, vốn muốn ra ngoài hít thở không khí, ngắm hàn mai, không ngờ thằng nhãi Tư Mã Cẩn Du này cũng chạy tới đây. Ta xoay người lại, cảnh giác nhìn Tư Mã Cẩn Du.

Trên mặt của Tư Mã Cẩn Du mang ý cười, thoạt nhìn tâm tình có vẻ không tệ.

Hắn vươn tay tới, giống như muốn chạm vào mặt ta, ta nghiêng người tránh đi. Tư Mã Cẩn Du không vui hỏi:

“A Uyển, chúng ta cũng sắp thành phu thê rồi, nàng cần gì phải lạnh lùng với ta như vậy?”

Ta nói: “Thái tử điện hạ cũng hiểu cái gì gọi là sắp thành phu thê à, hôm nay tiểu nữ mới chỉ là Chuẩn thái tử phi thôi.”

“Nàng...” Tư Mã Cẩn Du chau mày, “A Uyển, ta không thích nàng nói chuyện với ta bằng giọng như vậy. Trước kia nàng không phải như thế.”

Ta chỉ thấy lời này cực kỳ buồn cười, Tư Mã Cẩn Du mới quen ta được nửa năm, gặp ta cũng chỉ mới được mấy lần, ta vẫn luôn như vậy, tại sao trước kia lại không phải như thế. Ta cười nhạo nói:

“A Uyển Thái Tử nói, chỉ sợ không phải tiểu nữ rồi.”

Tư Mã Cẩn Du hỏi: “Sao có thể không phải là nàng? Từ trước đến nay, A Uyển ta nói đều chỉ có mình nàng.”

Hắn đi từng bước về phía ta, ta lại lui về phía sau từng bước, ta nói: “Ngài nói chính là Tạ Uyển!”

Tư Mã Cẩn Du bỗng nhiên nở nụ cười, “A Uyển ghen à?”

Khóe miệng ta run lên, không hiểu Tư Mã Cẩn Du cuối cùng đang nghĩ gì mà cho rằng câu nói của ta có ý ghen tuông. Nụ cười trên mặt Tư Mã Cẩn Du càng rực rỡ hơn, “A Uyển như này thật đáng yêu.”

Hắn thâm tình chân thành nhìn ta, “Nàng vừa là Tạ Uyển cũng vừa là Tiêu Uyển, nàng không cần tự ghen với mình đâu.”

Ta chợt hỏi: “Tiểu nữ thích ăn gì nhất?”

Tư Mã Cẩn Du không chút do dự đáp: “Bánh hạnh nhân.”

Ta lại hỏi: “Tiểu nữ thích uống gì nhất?”

Tư Mã Cẩn Du đáp: “Rượu Hà Hương.” Khóe mắt của hắn dần hiện ý dịu dàng, “Nàng luôn thích rượu có vị cay.”

Ta lại hỏi: “Tiểu nữ thích màu nào nhất?”

“Hồng cánh sen và xanh lam.”

Ta nhếch môi, Tư Mã Cẩn Du cười nói: “A Uyển không cần hỏi thêm nữa, trên đời này không có ai hiểu rõ nàng hơn ta đâu.” Hắn lại tiến tới gần ta, ta lại lùi xuống một bước, ta không cẩn thận đạp lên đống tuyết ứ đọng trên mặt đất, ta trượt ngã, Tư Mã Cẩn Du ôm eo ta, đỡ ta dậy, ý cười trong mắt khá rõ ràng, “A Uyển đã vội lao vào lòng ta rồi à?”

Ta rũ mắt xuống, “Đa tạ Thái tử điện hạ đã đỡ.”

Tư Mã Cẩn Du ôm ta thật chặt, hắn bỗng nhiên đẩy ta dựa sát cây mai, dán sát người ta, hô hấp nóng rực phun vào chóp mũi ta, hơi ngưa ngứa, “A Uyển, ta không thích nàng gọi ta là Thái tử điện hạ. Gọi ta là Cẩn Du. Lần trước nàng ám toán ta, ta cũng không so đo với nàng.”

Rõ ràng lần trước là hắn lén bắt ta trước, chuyện ta ám toán hắn cũng là chuyện sau này. Muốn nói không so đo cũng phải là ta mới đúng.

Ta chau mày nói: “Tiểu nữ đã nói rồi, tiểu nữ không phải Tạ Uyển mà là Tiêu Uyển. Tư Mã Cẩn Du, ngài buông ra.”

Vẻ mặt của Tư Mã Cẩn Du khó chịu, hắn bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Hoành chạm vào nàng, nàng liền vui mừng? Ta chạm vào nàng, nàng đáp lại ta như vậy à? Ta rốt cuộc thua kém Thẩm Hoành chỗ nào chứ?”

Ta nói: “Ngài đang cố tình gây sự, con mắt nào của ngài thấy sư phụ chạm vào tiểu nữ? Hơn nữa, Thẩm Hoành chính là sư phụ của tiểu nữ.”

Dường như có những đốm lửa nhỏ kích động xuất hiện trong mắt Tư Mã Cẩn Du, phừng một cái, nháy mắt lửa đã cháy lan cánh đồng. Giọng của hắn đột nhiên cao hơn, “Sư phụ sư phụ! Không cho phép nàng nhắc tới hai chữ sư phụ! Sư phụ chết tiệt!” Vẻ mặt Tư Mã Cẩn Du âm trầm, “Nàng không cho ta chạm vào, ta lại càng muốn chạm vào nàng.”

Tư Mã Cẩn Du há miệng muốn cắn môi ta, ta kinh hãi, quay đầu tránh đi, răng của Tư Mã Cẩn Du cắn vào má ta, ta cảm thấy hơi đau. Ta liều chết giãy dụa, lò sưởi tay cũng rơi xuống.

Ta nói: “Tư Mã Cẩn Du, ngài điên rồi!”

Tư Mã Cẩn Du cười to, “Nếu không điên, đã không theo nàng tới kiếp này.”

Hắn lại muốn hôn ta, ta gập đầu gối lên, thẳng tắp hướng vào chỗ hiểm của Tư Mã Cẩn Du. Tư Mã Cẩn Du tái mặt, ta nhân cơ hội thoát ra ngoài, rồi tựa vào một gốc mai khác thở hồng hộc, “Tư Mã Cẩn Du, ngài buông tha tiểu nữ được không? Tạ Uyển đã là chuyện của kiếp trước, bây giờ đã là kiếp sau rồi, chuyện cũ trước kia cứ để nó qua đi, có được không?”

Tư Mã Cẩn Du nhìn ta chằm chằm, im lặng không nói.

Qua một hồi lâu, hắn mới nói: “Được, từ nay về sau nàng là Tiêu Uyển, ta là Tư Mã Cẩn Du. Nàng không thích ta nhắc đến chuyện kiếp trước, ta sẽ không nhắc nữa. Nàng không thích ta chạm vào nàng, ta sẽ đợi đến sau đại hôn mới gặp lại nàng.”

Ta cảnh giác nhìn hắn, “Thật chứ?”

Tư Mã Cẩn Du gật đầu.

Chợt có tiếng bước chân truyền đến, ta ngước mắt nhìn, là Tam hoàng tử thanh nhã tuấn dật, hắn nhàn nhã bước tới, khóe môi hàm chứa ý cười, giọng nói dễ nghe như trăng thanh gió mát, “Thì ra Hoàng huynh với Bình Nguyệt quận chúa đang ở đây ngắm hoa mai, sao không gọi đệ đi với?”

Ta sửa sang lại xiêm y, quỳ gối hành lễ, “Bình Nguyệt tham kiến Tam hoàng tử điện hạ.”

Tam hoàng tử cười nói: “Mau đứng lên mau đứng lên, Quận chúa cũng sắp thành Hoàng tẩu của ta rồi, đại lễ của Hoàng tẩu, sao ta dám nhận chứ.”

Tư Mã Cẩn Du lạnh nhạt: “Sao Hoàng đệ lại đến đây?”

Tam hoàng tử nói: “Đại hoàng tỷ đang vội tìm huynh, đệ chỉ tiện đường qua đây nói với Hoàng huynh một tiếng, nay mọi người đều đã rời khỏi cung Loan Ninh, đang tới Sướng Hí Viên. Tuy hôm nay Hoàng huynh được Phụ hoàng đặc xá, nhưng nếu không thấy bóng dáng cũng khó tránh sẽ bị người ta nói lung tung.” Dứt lời, Tam hoàng tử lại quay sang cười nói với ta: “Quận chúa cũng mau qua đó đi, Tây Lăng vương phi mới vừa hỏi Quận chúa đi đâu đó.”

Ta nhủ thầm: Vị Tam hoàng tử này còn thuận mắt hơn Tư Mã Cẩn Du nhiều.

Tam hoàng tử gật đầu với Tư Mã Cẩn Du xong, liền rời đi trước. Khi ta chuẩn bị theo sau, Tư Mã Cẩn Du lại nói:

“Đừng tiếp xúc nhiều với hắn, Tam đệ không phải người tốt.”

Ngươi cũng không phải người tốt.

Tư Mã Cẩn Du lại nói: “Gánh hát hôm nay diễn vở nàng thích, là ta đã nhờ Mẫu hậu chuẩn bị cho nàng.”

Ta ngẩn ra, sống đã lâu như vậy, ta cũng thật sự không biết mình thích xem kịch. Trước đây cha mẹ đã từng mời gánh hát về, ta xem được vài đoạn liền buồn ngủ, sau đó cha mẹ thấy ta như thế, cũng không ép ta xem kịch với họ nữa.

Trong lòng ta than nhẹ một tiếng.

Tư Mã Cẩn Du còn nói chỉ coi ta là Tiêu Uyển, sợ là hắn đang dỗ ta thôi. Ở trong lòng hắn, chỉ sợ từ đầu tới cuối ta vẫn chỉ là Tạ Uyển.

Sau khi yến tiệc sinh thần kết thúc, cha mẹ cùng ta quay về phủ. Khi ra tới cửa cung, ta lại gặp Tư Mã Cẩn Du. Tư Mã Cẩn Du tươi cười chào hỏi cha mẹ ta, hắn còn công khai nhìn về phía ta.

Cha mẹ kinh sợ.

Huynh trưởng vẫn đi theo sau Tư Mã Cẩn Du, huynh ấy gọi cha mẹ một tiếng. Cha bày mặt lạnh, mẹ thoạt nhìn muốn nói chuyện với huynh trưởng, nhưng ngại cha, chỉ có thể bất đắc dĩ buông tiếng thở dài.

Ta quan sát huynh trưởng, thấy Tư Mã Cẩn Du còn đang nói chuyện với cha mẹ, liền cho huynh trưởng một ánh mắt ra hiệu.

Huynh trưởng rất hiểu ý ta, “Đã lâu không gặp muội, muội khỏi bệnh nhìn xinh hẳn. Mấy bữa trước, huynh đã mua cho muội một ít đồ, cũng không biết muội có thích hay không. Thôi thì thừa dịp bây giờ muội theo huynh về phủ, chọn vài món quà rồi mới trở về?”

Ta mếu máo nói: “Muội không thèm đâu.”

Tư Mã Cẩn Du liếc nhìn ta một cái, nói: “Hiếm khi huynh trưởng của nàng có tâm, nàng làm muội muội cũng đừng cô phụ tâm ý của hắn. Nào có huynh muội xa cách như thù chứ? Vương gia, ngươi cảm thấy ta nói thế có đúng không?”

Cha trầm ngâm chốc lát mới nói: “Bình Nguyệt, đi sớm về sớm.”

Ta đáp “Dạ”, rồi theo huynh trưởng lên xe ngựa.

Sau khi cùng huynh trưởng trở về phủ đệ của huynh ấy, huynh trưởng dắt ta đến một căn phòng bí mật, mới hỏi:

“A Uyển muốn hỏi cái gì?”

Ta trừng huynh ấy, “Mấy ngày trước huynh rõ ràng đã nói với muội, Thái tử không có khả năng sẽ cưới muội.”

Huynh trưởng nói: “Nói đến cũng lạ, ngày thường Thái tử điện hạ luôn cưng chiều Dịch Phong, cũng thường qua đêm ở chỗ Dịch Phong. Huynh cứ tưởng Thái tử sẽ không chấp nhận ai ngoài Dịch Phong, nhưng hiện tại…” Dừng một chút, huynh trưởng hạ giọng nói: “Có lẽ Thái tử chỉ muốn để cha và Tam hoàng tử điện hạ có khoảng cách với nhau.”

Qua đêm ở chỗ Dịch Phong...

Ta hỏi: “Hay Thái tử điện hạ vừa không phải đoạn tụ nhưng cũng là đoạn tụ, nam nữ đều có thể được? Kỳ thật cẩn thận nghĩ lại, cũng từng có tiền lệ như vậy. Không ít Quân vương vừa thích phi tần lại vừa thích nam sủng.”

Vừa nghĩ đến ngộ nhỡ Tư Mã Cẩn Du sẽ là người thắng, chẳng phải ta sẽ cùng Dịch Phong hầu hạ Tư Mã Cẩn Du?

Ta chợt nổi hết da gà.

Sau khi về Vương phủ, dường như không ít người đều đã nghe được tin tức trong cung truyền ra. Hạ nhân trong Vương phủ rối rít đến chúc mừng ta, ta nghe đến chai tai. Đến lúc ta gặp được Thẩm Hoành, ta gọi hắn lại.

“Sư phụ.”

Thẩm Hoành nhìn ta, ánh mắt dịu dàng.

Ta hỏi: “Sư phụ biết A Uyển thích ăn cái gì nhất chứ?”

Thẩm Hoành không cần nghĩ ngợi liền nói: “Con không kén ăn, không kiêng chay mặn, chỉ cần hơi ngọt con đều thích. Nếu nói thứ con thích nhất, chắc là bánh hạt dẻ?”

Ta lại hỏi: “Con thích uống gì nhất?”

Thẩm Hoành nói: “Rượu trái cây.”

“Con thích màu gì nhất?”

“Xanh dương nhạt và hồng đào.”

Ta vui vẻ ra mặt, Thẩm Hoành quả thật là người biết giữ chữ tín, hắn nói sẽ không coi ta là Tạ Uyển thì không là Tạ Uyển.


Phan_1 Q1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24 Q2
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .